You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

—♥Administrator

Admin

—♥Administrator
Từng là thầy giáo dạy nhạc trong trường
THCS, anh Nguyễn Tiến Độ đã bỏ cả dạy, vượt qua rào cản của gia đình,
bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của người đời, để đi tới hôn nhân với
cô gái bị mù cả hai mắt...

Duyên trời trói chặt

Đó là câu chuyện tình đẹp và lãng mạn như trong cổ tích tại thị trấn
Chờ, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh khiến nhiều người dân ở đây rất cảm
phục. Không chỉ về tình yêu lãng mạn của chàng trai dành cho cô gái mù
bẩm sinh cả hai mắt, mà cả sự hy sinh cao cả của anh khiến nhiều người
phải suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống.


[Tin Tức] Chuyện tình cảm động của thầy giáo dạy nhạc và cô gái mù Danpatuocnet13082012
Câu chuyện tình giản dị nhưng cảm động của anh Độ và chị Phương nhiều người cảm phục
Khi chúng tôi có mặt tại hiệu tẩm quất, Độ mỉm cười rất tươi mời chúng
tôi vào nhà. Trước mặt tôi là một cô gái đang thực hiện các động tác
tẩm quất cho khách với đôi tay khá khéo và thuần thục. Đó là Phương –
cô gái mù bẩm sinh và là vợ của Độ. Nghe thấy tiếng khách vào nhà,
Phương quay ra chào chúng tôi: “Anh chị uống nước đi, chờ em một lát
nữa em làm cho”. Nói xong cô gái lại tiếp tục với công việc của mình.
Nhâm nhi chén trà trên tay tôi lân la hỏi chuyện Độ về cuộc sống, gia
đình. Độ chia sẻ: “Sau khi tốt nghiệp Cao đẳng sư phạm nhạc họa Hà Nội,
khóa 3 năm 2002, em về quê Hà Tây (cũ) và dạy nhạc cho các em ở trường
THCS Đông Yên, huyện Quốc Oai. Những lúc rảnh rỗi, hoặc nghỉ hè, em
tới Trung tâm dạy nghề nhân đạo Xuân Mai dạy nhạc cho các em khuyết
tật. Hàng ngày tiếp xúc với những người khuyết tật – những số phận
không may mắn, em rất cảm mến và xót xa cho những cảnh đời trớ trêu của
những đứa trẻ, những con người lang thang cơ nhỡ, tật nguyền. Mỗi con
người là mỗi mảnh đời, mỗi số phận khác nhau. Trong những lần đánh đàn
cho các em mù và khuyết tật hát em rất cảm phục tinh thần lạc quan cũng
như nghị lực sống của cô bé mù bẩm sinh cả 2 mắt Nguyễn Thị Phương quê
ở Bắc Ninh. Quả thật ông trời không lấy hết của ai, nên ông phú cho
Phương một giọng hát thật ngọt ngào sâu lắng. Mỗi lần Phương cất tiếng
hát đều làm nức nở nhiều người nghe, trong đó có em…”.

Câu chuyện độ kể bị ngắt quãng bởi tiếng vợ gọi vọng ra: “Anh có 20
nghìn không để trả lại cho khách?”. Quay sang, tôi thấy Phương quơ tay
ra phía trước và dò dẫm bước từng bước rất chậm. Tôi đang chăm chú nhìn
Phương lần sờ từng đồng tiền, bỗng Độ cười rất tươi và bảo Phương:
“Chị ấy đang muốn biết anh yêu Phương thế nào? Phương kể tình tiết cho
chị ấy nghe đi”. Nói xong Độ quay ra làm cho khách nhưng không quên nói
với ra: “Em yêu Phương chứ Phương không yêu em…”. Phương khua tay lấy
chiếc ghế, ngồi xuống cùng trò chuyện rất cởi mở với chúng tôi. Phương
cười rất hiền hậu và đáp: “Duyên trời trói chặt chúng em lại với nhau.
Các cô chú trong trường cũng muốn chúng em yêu nhau. Đặc biệt là thày
Đỗ Trắc Lộc, hiện nay thày là Phó giám đốc Trung tâm dạy nghề nhân đạo
Xuân Mai, nơi trước kia em đã sống ở đó. Thày không chỉ dạy múa, dạy
hát, để chúng em tự lao động kiếm tiền mà thày còn là người chứng kiến
những bước đi tình cảm của chúng em…”.

Em yêu cả số phận của cô ấy...

Phương chia sẻ: “Chuyện tình yêu của chúng em éo le lắm. Khi chúng em
yêu nhau được một năm, anh ấy xin cưới, nhưng mẹ anh ấy phản đối kịch
liệt. Thậm chí mẹ anh ấy còn bảo: Nếu con lấy nó coi như không có mẹ ở
trên đời, trong khi cha Độ không còn nữa. Trước sức ép như vậy em bỏ đi
sang đoàn khác để không gặp nhau nữa với hy vọng đỡ đau đớn cho cả
hai. Bản thân em lúc ấy rất buồn, nhưng em nghĩ có lẽ không còn cách
nào khác. Em lao vào học và làm để khẳng định mình tàn nhưng không phế.
Chuyện về gia đình em cũng buồn lắm, cha mẹ em mỗi người mỗi ngả, từ
bé em sống xa gia đình và thiếu thốn tình cảm của cha mẹ. Niềm vui của
em là được chia sẻ với người cùng cảnh ngộ. Em liên hệ đến đoàn nghệ
thuật Hải Dương và làm ở đó…”.

Thấy vợ nói chuyện có vẻ ưu tư khi nhắc lại chuyện cũ, Độ cười chen lời
đáp: “Bây giời gạo đã nấu thành cơm rồi còn phải bàn cãi gì nữa?”.
Phương cười mãn nguyện về câu nói của chồng rồi tiếp: “Trời xui đất
khiến, khi em biểu diễn ở Hải Dương, Độ cũng đi chơi nhân tiện ghé thăm
đoàn và tình cờ gặp em, thế là chúng em lại không dứt ra được. Anh ấy
nói rằng: “Em làm vợ anh nhé, anh sống không thể thiếu em”. Chúng em
lại cùng nhau về nhà để trình với mẹ anh ấy nhưng mẹ vẫn một mực không
chấp nhận. Độ quyết định bỏ dạy cùng em chung sống dưới một căn nhà,
cùng ăn ở với nhau. Sau khi chúng em nguyện cùng sống với nhau, em cũng
không ở đoàn để biểu diễn nữa. Cả hai về đây làm mat-xa tẩm quất do
Hội người mù Bắc Ninh tổ chức. Làm được một thời gian em xin tách
riêng. Đây là căn nhà chúng em thuê với giá 2 triệu đồng/tháng để làm.
Mình làm mat-xa nhưng làm chân chính chị ạ”. Bỗng Phương im lặng, nét
mặt buồn rũ: “Cả hai chúng em mơ ước có con để sau này còn dắt mẹ đi
chợ những lúc chồng em bận bịu. Đến ngày em sinh cháu là cả niềm vui vỡ
òa. Em sinh được cháu trai và đặt tên cháu là Nguyễn Tiến Cường. Buồn
một nỗi, từ khi sinh ra, cháu đã mang gien giống như em, cả hai mắt đều
không nhìn được, cháu chỉ có phản xạ với ánh sáng chị ạ. Đến giờ cháu 5
tuổi rồi và rất ngoan. Vợ chồng em đã đi mổ mắt cho cháu, nhưng cả hai
lần đều thất bại. Bây giờ em chỉ nghĩ, chúng em đã có con với nhau,
mong bà nội nhận cháu cho cháu đỡ tủi…”.

Độ chia sẻ: “Tình yêu là ngọn gió huyền bí và mạnh mẽ. Bây giờ em gần
như kiêm hết mọi việc trong nhà: “Đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, tắm cho
con, đôi khi tắm cả cho vợ, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy vất vả và
thôi yêu vợ. Hiện tại em chỉ nghĩ kiếm tiền nuôi con và làm chỗ dựa cho
Phương, người phụ nữ em yêu và đã lấy làm vợ”.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết